Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

NHỮNG BÀI THƠ KHÔNG NHỚ HẾT

Những bài thơ của một thời tuổi trẻ, lãng mạn nhưng đầy muộn phiền đã được viết ra tại một nông trại đơn côi và heo hút. Mấy mươi năm trôi qua, bao nhiêu nước chảy qua cầu, và tất cả đã trở thành quá vãng. Bởi người viết làm mất đi bút tích nên trong trí nhớ hoang vu của mình, những bài thơ ngày ấy như một cơn gió thoảng. 

Trong khi cố nhớ lại một bài thơ viết ra khi tình yêu của mình dành cho người vừa chớm nở, tôi chợt nhớ ra bốn câu cuối của một bài thơ khá dài.

“…
Tường rêu xanh phủ kín nhiều năm ta loang lổ,
Nghe nỗi buồn phiền còn vọng đến hư vô.
Em thấy chăng hay chỉ là phiến diện,
Ta về với mình sống mọi nẻo âm u.”

(Thôn Trung Đàn - Mùa Đông, 1981)

Thật là tiếc vì tôi không thể nhớ hết trọn bài. Có lẽ đây là bài thơ hay nhất trong các bài thơ mà tôi đã từng làm. Không hiểu sao hồi đó tuy mới ngoài hai mươi, chưa trải nghiệm cuộc sống bao nhiêu, nhưng tôi đã có được những câu thơ nói lên thân phận và sự đau khổ của kiếp người? Sau này, khi đắm mình vào triết lí và đạo học của Đông Phương, tôi mới biết chuyện đối mặt với “hư vô” và sống “mọi nẻo âm u” trong tâm thức là như thế nào
, chứ hồi đó thì có biết gì đâu. Bây giờ ngẫm lại, tôi thấy những câu thơ trên được hình thành một cách tự nhiên như nhiên chứ không phải do suy nghĩ mà có. Được xuất sinh từ vô thức, thơ luôn đi trước thời gian, tư duy và tư tưởng. Dù có đọc kĩ Phân Tâm Học của Sigmund Freud hay Phân Tâm Học Miền Sâu của Carl Jung đi nữa, chúng ta cũng không thể nào hiểu hết thế giới huyền diệu này.
                                              
                                          ---------------------

Khi bài thơ bên dưới còn dang dở thì người đã ra lại cố đô. Mùa đông năm ấy, một sự mất mát lớn đột ngột đến với gia đình của người viết, và thế là bài thơ bị lãng quên. Giờ đây, trong kí ức mong manh của tác giả, những vần thơ xưa chỉ còn thấp thoáng.
                                                         

"Hết rồi em những chiều qua nắng nhạt,
Biết bao giờ mây trở lại bến sông xưa.
Con thuyền trong mơ còn ta trên bến cũ,
Ôi xót xa về run rẩy ngón tay khô.
Nhiều lần đi hoang còn ai mong ngóng đợi,
Ôm nỗi muộn phiền chồng chất tháng ngày qua.
Em ra đi chiều nay ta rét mướt,
Hong khô nỗi sầu bằng khói thuốc ấm môi.
... "                                                               

                                                              
(Thôn Trung Đàn - Mùa Thu, 1983)


Tam Kỳ, ngày 8/3/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét