Quê ngoại tôi ở làng Bàn Tân, Đại
Lộc, Quảng Nam nhưng ông ngoại tôi - tên là Tôn Thất Minh - người gốc Huế và
thuộc dòng họ “con vua cháu chúa” của triều đình nhà Nguyễn ngày xưa. Lúc còn
nhỏ, ông ngoại tôi theo phía bên ngoại của mình từ Huế vào Điện Bàn, Quảng Nam
lập nghiệp. Đến khi trưởng thành, ông ngoại tôi cưới vợ - bà ngoại tôi là con
gái tộc “Nguyễn Đình” ở Bàn Tân - rồi nhận Đại Lộc làm quê hương thứ hai của
mình. Ông ngoại tôi nói giọng Huế đặc sệt, mạ và hai cậu của tôi sinh trưởng tại
Quảng Nam nên chỉ nói giọng Quảng mà không nói được giọng Huế như ông.
Thuở còn trai trẻ, tính tôi ngang
ngạnh và hay lý sự. Phải chăng đây là cá tính của người dân xứ Quảng - Quảng
Nam hay cãi? Dù là bậc trưởng thượng nhưng khi lời nói ra nghe không thuận tai
tôi thì tôi cũng phản ứng lại ngay. Cậu út tôi mang họ của vua chúa nên rất tự
hào về dòng dõi của mình, mỗi khi nhắc đến chuyện dòng tộc thì ông thường cho
dòng họ của mình cái gì cũng nhất. Có lần ông bảo tôi rằng: “Thời nhà Nguyễn
còn làm vua, con cháu Tôn Thất có bị vi phạm tội tình gì thì chính quyền địa
phương không được quyền đụng chạm đến mà chỉ gửi người ấy về Phủ Tôn Nhơn ở Huế
xét xử”. Vì vậy, chính quyền địa phương rất ngán hạng “con vua cháu chúa” này.
Nghe vậy, tôi liền cãi lại: “Mấy ông vua phong kiến đó bao che quá, làm như vậy
những người được ưu đãi đó sẽ ỷ lại và nhiều khi họ gây rối cho chính quyền sở
tại.”. Khi nghe cậu tôi ca ngợi về dòng họ bên ngoại, tôi không muốn ăn theo mà
lí luận như sau: “Dòng họ nhiều đời nào cũng đông người, vì thế luôn có người
giàu sang – kẻ bần hàn, người lương thiện – kẻ độc ác, người làm tướng – kẻ làm
tôi, người thông minh – kẻ ngu đần... Ở đời, được làm vua, thua làm giặc là
chuyện thường tình. Có gì đâu mà phải hãnh diện.”. Lần ấy cậu tôi rất giận và mắng
tôi một trận nên thân.
Cũng do tính tình ngang bướng như
vậy nên ba tôi không ưa tôi, hình như ông chẳng dành cho tôi một chút tình cảm
nào. Ba tôi là một trong những người độc tài số một trên thế gian này, con cái trong nhà rất sợ ông. Những điều
ông nói ra thì luôn luôn đúng và con cháu phải biết câm miệng lắng nghe. Dù
trong lòng tôi rất sợ ông, nhưng có gì không vừa ý thì tôi cũng kiếm cách nói lại
cho bằng được. Nhà độc tài nào mà chịu nổi cảnh “thần dân” của mình bất tuân và
chống đối? Chỉ có phương cách là đàn áp, nhiều lần ba tôi đã áp dụng điều này với
tôi. Lúc ba tôi còn sống ông là y tá tư có tiếng tại cái thị xã Tam Kỳ nhỏ bé của
thời ấy, tôi là y sĩ thất nghiệp nên phụ việc cho ba tôi. Trong gần hai năm cộng
tác với ba tôi, vì xung đột giữa hai thế hệ, vì bất đồng quan điểm, nhiều lần
tôi chán nản bỏ nhà ra đi. Lần cuối cùng, vào mùa thu năm 1983 tôi bỏ về nương
náu tại quê ngoại ở làng Bàn Tân, Đại Lộc. Ở quê ngoại được khoảng hai tháng,
tôi nghe nói ba tôi đau yếu nên tôi trở về giúp việc cho ông. Vào cuối mùa đông
năm ấy, ba tôi bị tai biến mạch não và ra đi vĩnh viễn. Nay tôi ở độ tuổi gần bằng ba
tôi và lớn hơn tuổi cậu tôi lúc đó, ba và cậu tôi đã ra người thiên cổ nhưng
tôi thì vẫn giữ nguyên cá tính trời cho – dù thời gian đã bào mòn đi khá nhiều
góc cạnh. Bởi vậy cho đến tận bây giờ, tôi cũng không làm vừa lòng mạ tôi nhiều
lắm!
(685)
Quang Lê và Ngọc Hạ - Ai Ra Xứ Huế (Duy Khánh) PBN 73 - YouTube