Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

NHỚ QUÊ HƯƠNG

Trong những buổi chiều vàng Đông Phương hiu hắt, với nỗi hoài vọng mênh mông vô tận, kẻ bị lưu đày ở chốn trần gian luôn luôn trông ngóng về QUÊ HƯƠNG BẢN QUÁN. Dưới cái nhìn của chàng, tất cả mọi thứ - kể cả chàng - người đang viết những dòng chữ vô nghĩa này - cũng chỉ là giả tạm và hư ảo mà không phải là THỰC TẠI.

Giật mình tỉnh thức giữa đời
Đò xưa bến vắng từ thời ra đi.
Đường quê lối cũ sa mù
Cô liêu chiếc bóng trùng trùng mưa mau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét