Chiều
nay, tôi vào mạng để xem có thước phim nào về GS. Dương Thiệu Tống
được đưa lên youtube không thì may mắn thay, tôi đã tìm được một phim
tài liệu nói về cuộc đời dạy học và nghiên cứu về giáo dục của
GS. Dương Thiệu Tống. Tôi thực sự xúc cảm khi được nhìn thấy những
hình ảnh sống động của vị thầy luôn tận tâm, tận lực với nền giáo
dục nước nhà cho đến hơi thở cuối cùng. Giờ đây bóng dáng hình hạc xương mai ấy đã
trở về với cát bụi, nhưng ngọn lửa trong tim ông vẫn rực sáng một
góc trời.
Nếu
trong cuộc đời đi học của mình, tôi có diễm phúc được học với một
vị thầy giống như thầy Dương Thiệu Tống thì có lẽ cuộc đời tôi đã
hoàn toàn rẽ sang một ngả khác. Dường như, hầu hết bạn bè cùng
trang lứa với tôi trưởng thành trong một giai đoạn giao thời - một giai
đoạn khó khăn của lịch sử - nên hoàn toàn mất đi định hướng và đã
bị cơn gió đời thổi giạt, quay cuồng như những chiếc lá thu rơi. Âu
đó là số phận! Giả sử có kiếp sau, nếu "hậu thân" của tôi
không có duyên được làm một tu sĩ chân chính thì tôi xin nguyện ước
được làm một thầy giáo mẫu mực.
Mỗi
khi tiếp xúc với người lạ, không hiểu vì sao mà cứ mười người thì
hết bảy, tám người nghĩ tôi là nhà giáo. Trong số bảy, tám người
đó, có vài ba người lại gọi tôi bằng thầy, và vì thế tôi phải
thường cải chính. Tuy không phải là thầy giáo nhưng tự trong căn để,
tôi thấy mình có "cái nghiệp" làm thầy. Nói đúng hơn, tôi
đã từng làm thầy giáo tại gia - áp dụng triết lí giáo dục của
nhiều nhà giáo dục - để nuôi dạy đứa con thành người. Tôi là thứ dân
ngoại đạo nhưng luôn có những quan tâm đặc biệt về giáo dục. Phải
chăng đây cũng là định mệnh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét