Chiều nay thức dậy, nhìn thấy âm u và hoang
vắng quanh đây, những ca từ trong Xa Dấu Mặt Trời của Trịnh Công Sơn từ cõi
mênh mông vô thức ùa về.
Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời
Không còn thấy loài người
Vây phủ quanh đời
Nói tiếng yêu thương.
Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời
Không còn thấy một người
Hơi thở ru đời
Như gió ru mây
..............
Hôm nay thức dậy không nhìn thấy mặt trời
Hay mình đã lạc loài
Vó ngựa trên đời
Hay dấu chim bay...
Xa Dấu Mặt Trời là nhạc phẩm mà tôi thường cất lên vào những
chiều đông mưa gió mịt mùng trong cái nông trại hoang sơ hiu hắt ở thôn Trung
Đàn tự thuở mới ngoài đôi mươi.
Như trong chớp mắt mà đã hơn ba mươi năm trôi qua, dòng sông
đời cũng cuốn trôi về biển cả những gì thuộc về thời đầu xanh tuổi trẻ. Trong
chiều xuân lành lạnh nhưng có "gió heo may" thổi về, tôi ngồi đây như
một ẩn sĩ giữa phố thị cô liêu với mái tóc đã trở thành lau trắng, rồi bỗng
nhiên muốn nghe lại Chiếc Lá Thu Phai.
Bài nhạc Chiếc Lá Thu Phai tuy nghe rất buồn nhưng không phải
là cái buồn da diết, ủy mị, buốt xé da thịt mà là cái buồn sâu lắng mênh
mông... Với tôi, mỗi khi nghe dòng nhạc này của TCS thì cũng chính là lắng nghe
tiếng lòng của mình; trong phút chốc, cái bản ngã bé nhỏ của mình dường như tan
biến, cõi lòng nhẹ nhàng và niềm yêu thương trải rộng đến vô biên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét